Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ
Phan_18
Dù đã sớm biết được tình trạng này, nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được buồn bã. Nghĩ lại mình vãn giống như ngày trước lúc nào cũng chỉ có mọt mình, cô buồn bã nhớ tới chồng mình, không biết lúc Phó Quốc Hoa nhìn thấy tình trạng của cô như vậy có đâu lòng không, nếu như anh ôm cô vào trong ngực an ủi nhất định sẽ khiến cô vô cùng vui vẻ, chỉ cần là anh, tất cả mọi chuyện cô sẽ không còn cảm thấy khổ cực nữa. Lúc trước khi xem TV hoặc trong tiểu thuyết đều cảm thấy tứ tình cảm này hơi quá, không nghĩ tới hôm nay cô cũng có loại cảm giác này. Cô buồn cười cảm thấy cô giống như càng ngày càng biến thành nhân vật trong truyện của Quỳnh Dao rồi.
Thu dọn đồ đạc ở ký túc xong, đồ cũng không ít, cô cầm một mình quả thật rất nặng. Cô một mình kéo túi lớn túi nhỏ đi trên đường lòng càng cảm thấy chua xót. Nhưng loại khốn cảnh này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì người cứu vớt cô đã đến.
“An Nặc, để tôi giúp cậu, hãy còn cách cổng trường khá xa đó.” Một giọng nói truyền vào tay An Nặc, ngẩng đầu nhìn lên, là Văn Bân. An Nặc đối với hắn nở một nụ cười cảm tạ sau gật đầu một cái. Thời điểm này cô cần người giúp một tay, mặc kệ đó là ai, thái độ của cô đều giống nhau.
Văn Bân nhìn An Nặc thuận theo, một cỗ cảm giác tự hào chinh phục được lan ra trong lòng hắn, chỉ là lúc đưa tay ra nhận lấy hành lý của An Nặc, lại có một bàn tay ngăm đen ngăn lại, còn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Nặc.
Một loại hơi thở quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa từ phía sau truyền tới, An Nặc không thể tin được. Anh không phải đang ở trong quân doanh sao, sao có thể đến đây. An Nặc nghi ngờ quay sang nhìn, anh mặc một thân quân trang thẳng tắp, nhưng so với lúc cô gặp trong quân doanh hay ở nhà còn chỉnh tề hơn rất nhiều. Chắc chắn anh đã có chuẩn bị khi đến đây.
An Nặc hài hước nghiêng mắt nhìn anh, Phó Quốc Hoa cũng nhìn thấy ánh mắt đó của cô, nhưng mà hiện tại hắn không rảnh rỗi để ý đến cô, trước hết chuyện quan trọng nhất là giải quyết tình địch.
Một cái tay đem đồ đạc trên tay An Nặc để xuống đất, tay còn lại chuyển qua ôm hông An Nặc, sau khi chỉnh xong tư thế hắn mới vươn một bàn tay ra nói: “Xin chòa, tôi thay cô ấy cảm ơn anh, chuyện còn lại giao cho tôi là được rồi.”
Văn Bân vừa mới tạo được cơ hội tiến thêm một bước lại bị người đàn ông trước mắt này một tay phá hỏng, sắc mặt liền tối xuống, ánh mắt mang theo địch ý nhìn người đàn ông đối diện: “Anh là ai?”
Phó Quốc Hoa bàn tay nắm cả eo nhỏ của An Nặc, biểu hiện như muốn chiếm giữ, không trách được Văn Bân nhìn một cái là có thẻ biết quan hệ giữa hai người bọn họ không tầm thường. Phó Quốc Hoa thấy mục đích đã đạt được, lại một lần nữa ra vẻ phong độ của một người lớn tuổi, lại đưa bàn tay mà Văn Bân không muốn bắt kia ra, sau đó mở miệng: “Xin chào, tôi tên Phó Quốc Hoa, là chồng của An Nặc.” Chỉ đúng sáu chứ đã đủ khiến cho Văn Bân chết đứng như vừa bị sét đánh. Nhìn An Nặc như muốn cô phủ định, rằng đây không phải là sự thật, nhưng nhìn An Nặc lại phát hiện trong ánh mắt của cô đều là người đàn ông bên cạnh, đến khóe miệng cũng không tự giác được nở nụ cười dịu dàng.
An Nặc đang rất vui vẻ, bởi vì Phó Quốc Hoa đối với mỗi sự kiện trong lá thư cô viết đều xem rất nghiêm túc, cho nên mới có thể kịp thời xuất hiện bên cạnh cô lúc này. Cô muốn ôm anh cho anh một nụ hôn thật sâu, nhưng đây là nơi công cộng, vào lúc này cô chỉ có thể nhìn Phó Quốc Hoa, đến Văn Bân chán nản rời đi lúc nào cũng không biết.
Sau khi giải quyết tình địch xong, Phó Quốc Hoa một tay nhấc bọc quần áo, một tay ôm vợ hướng ngoài cổng trường đi tới. Dọc theo đường đi đều có người bàn tán xôn xao. Hắn đọc thư cô viết nói mình sắp tốt nghiệp, luôn cảm giác vợ mình chịu uất ức khi không có mình bên cạnh, trong lòng vẫn canh cánh. Vì vậy lần đầu tiên hắn dùng đặc quyền của đại đội trưởng để sắp xếp cho cô có thể đi theo quân. Đến lúc An Nặc tốt nghiệp, nhận được tin hắn liền cố ý dấu cô để xin nghỉ ra ngoài đi đón vợ về nhà mới. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực ôm vợ yêu rêu rao khắp nơi.
Đi tới một chiếc xe Jeep ở phía trước, Phó Quốc Hoa đem đồ đạ để ở ghế sau, sau đó đi tới ghế phụ lai mở cửa mời An Nặc lên xe. An Nặc không ngờ ở thời đại này vẫn có thể hưởng loại đóip xử này, lúc này mọi người có tiền nữa cũng có hạn, cho nên muốn mua một cái xe riêng lúc này là không có khả năng, ngược lại Phó Quốc Hoa, lái một chiếc xe quân dụng, người mặc quân trang có gắn sao mang hàm đại đội trưởng đến đón An Nặc. Đã trở thành một đề tài khiến mọi người xôn xao trong một thời gian dài. An Nặc buồn cười trợn mắt nhìn Phó Quốc Hoa đang giúp cô đóng cửa, lại thấy được Cô Bình Bình đang đứng phía sau Chu Trì mở to mắt kinh ngạc nhìn mình.
Cho đến khi xe nghêng ngang rời đi, Cố Bình Bình đến tột cùng vẫn chưa hiểu đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra. Tình huống là thế nào, An Nặc không phải gả cho một tên lính quen sao, sao giờ dáng vẻ của hắn lại như làm quan to vậy, còn có thể lại xe đến đón cô, chuyện này cần bao nhiêu quyền lực mới có thể lấy xe công làm chuyện riêng, chuyện này cả trường học đều thấy được.
Mặc kệ Cố Bình Bình trong lòng rối rắm như thế nào, An Nặc cùng Phó Quốc Hoa không biết, chỉ là cho dù có biết rõ, chuyện này cũng chỉ sẽ thỏa mãn ảnh hưởng của mình mà thôi, hiệu quả mà hắn muốn cũng chính là như vậy, khiến mọi người đều biết An Nặc là người của hắn.
Xe vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, An Nặc cũng không trông nom chuyện gì nữa, trực tiếp úp sấp trên người chuyện này, nhắm ngay cổ anh cắn một cái, để lại dấu răng thật sâu mới thả miệng buông ra. Phó Quốc Hoa bị cô cắn chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, bởi vì hắn biết thời điểm cô hưng phấn thỉnh thoảng biểu diễn một chút bạo lực.
“Sao anh không nói trước với em một tiếng hả?” Cũng không ai biết khi An Nặc thấy chuyện này xuất hiện tâm tình của cô đã vui vẻ đến chừng nào, bởi vì anh rất bận, cô cũng quen ở một mình rồi, cô cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng. Nhưng hôm nay anh đúng là cho cô một bất ngờ lớn, cũng rất vui mừng.
Phó Quốc Hoa một tay cầm tay lái, một tay nắm lấy bàn tay của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa nói: “Mới được cấp trên phê duyệt, nên chưa kịp nói với em, lại không liên lạc được. Thế nào, đón vợ của mình cũng là chuyện phạm pháp sao?”
Nhìn anh vẫn nghiêm chỉnh nhìn về phía trước lái xe, cũng không nhìn cô, lại khôi phục bộ dạng nghiêm túc, An Nặc nghĩ thầm, khối tảng đá này đúng là vừa thối vừa cứng, không bao giờ biết dỗ phụ nữ vui vẻ, cũng chẳng bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt nào. Cô dựa lưng vào ghế, bĩu môi nói: “Anh đang đưa em đi đâu vậy?”
“Về quân doanh, đơn xin cho em theo quân đã được phê duyệt, phòng cũng được phân rồi, hôm qua anh cũng đã dọn dẹp qua, anh về xem xem còn thiếu những cái gì thì bổ xung nốt.”
“Thật Không? Chúng ta bây giờ trực tiếp đến đó sao?.” Cô rất hưng phấn. Lấy được cái gật đầu xác nhận của Phó Quốc Hoa, con mắt của cô lóe sáng nhìn thẳng về phía trước, giống như nhà của bọn họ đang ở trước mặt. Xe một đường lái thẳng vào quân doanh, khi bọn họ ngừng lại. Căn phòng bọn họ được chia nằm ở trên tầng hai căn số 3, sát vách đều đã có người ở rồi, Phó Quốc Hoa dẫn cô lên phòng cũng có vài người đang ở cửa h oặc đang chuẩn bị về nhà cùng hai người chào hỏi, mọi người đều là người thân và chấp nhận theo quân. Cô cũng gật đầu chào hỏi lại họ. Phó Quốc Hoa cầm chìa khóa mở cửa, sau đó thuận tay đưa chìa khóa cho cô: “Cầm lấy chìa khóa này, mỗi người giữ một cái.”An Nặc nhận lấy chìa khóa vui mừng chạy vào nhà đi xem các phòng.
Gian phòng không lứn, từ trong ra ngoài khoảng chừng 50m2 , chia làm hai phòng ngủ mộ phòng khách, phòng khách để một cái bàn đơn giản cùng bốn cái ghế băng, sau đó chính là một caí tủ, bên trên còn có TV, trong phòng ngủ lớn có một cái gường đôi, cạnh đầu gường còn có một cái bàn nhỏ trên có đèn ngủ, còn có một cái tủ quần áo. An Nặc gật đầu một cái, đây chính là tổ ấm mới của cô và Phó Quốc Hoa.
An Nặc xem xong quay trở lại phòng khách thấy Phó Quốc Hoa đang ngồi trên ghế quan sát mình, chờ đợi cô kiểm tra xong. Cô theo thói quen chạy đến trong ngực anh ngồi lên đùi anh, lôi hai cánh tay anh vòng qua hông của mình, sau đó đưa hai tay vòng lên cô anh, bày ra dáng vẻ thân mật: “Ừ, không tệ, quét dọn rất sạch sẽ, cả nhà đều trống không, nhưng không sao, em sẽ mua đồ về trang trí thật tốt, nơi này về sau chính là nhà của chúng ta.”
Phó Quốc Hoa nhìn cô thật sâu hít thở một cái nói: “Ừ, đây chính là nhà của hai chúng ta.”
Rốt cuộc cũng có thể cùng cô ở chung một chỗ không còn xa cách, trong lòng hắn nghĩ
Chương 50
Nếu tiến vào nhà mới, An Nặc đương nhiên phải sắp xếp trang trí lại. Bố cục phòng ốc ở đây không tệ, phòng bếp cũng coi như tương đối lớn, điều khiến cô hài lòng nhất chính là trong phòng thậm chí có nhà vệ sinh riêng. Cả tầng hai bên trái mỗi phòng đều có hai nhà vệ sinh công cộng, bởi vì cà tầng chỉ có bốn phòng, cũng đặc biệt để dành cho người thân lãnh đạo ở, diện tích cùng hoàn cảnh đều tương đối khá. Mỗi tầng còn có thêm phòng chứa đồ, quả thực không tệ.
Vốn tầng bốn có bốn hộ gia đình cũng chỉ cần dùng một nhà vệ sinh, hơn nữa lại cũng giữ vô cùng sạch sẽ, cự ly cũng gần, cho dù bên phải hay bên trái chỉ cần đi vài bước đã đến, cho nên theo thường lệ mặc dù có hai nhà cầu, nhưng một bên lại không dùng mà làm phòng chứa đồ. (là sao...)
Nhưng An Nặc không nghĩ như vậy, nhà vệ sinh chung tuy lớn, nhưng nếu có phòng vệ sinh riêng, cô có thể tìm người sửa thành một nhà tắm đơn giản, nếu như mỗi ngày Phó Quốc Hoa cực khổ trở về có thể xông vào tắm nước nóng, giải quyết mọi mệt nhọc, trước kia An Nặc quay phim cũng rất vất vả, mỗi ngày đều mệt mỏi, biện pháp chữa trị hữu hiệu nhất chính là tắm nước nóng, mặc dù không thể để Phó Quốc Hoa hưởng thụ ngâm nước nóng trong bồn, nhưng tắm dội thôi cũng không tệ.
Gần chỗ bộ đội định cư cũng có chợ, dù không nhộn nhịp như ở trung tâm, nhưng cũng được tính là đầy đủ mọi thứ, An Nặc trên mặt thoáng qua vẻ hài lòng. Cô cùng Từ Tĩnh vợ của chính ủy cũng là hàng xóm sát vách bên cạnh nhà cô ngồi xe đi mua sắm. Hai binh lính thả hai cô xuống chỗ phồn hoa nhất để các cô đi dạo mua săm, chờ nhiệm vụ hoàn thành lại trở về đón họ.
Thời điểm hai người bắt đầu đi dạo phố, Từ Tĩnh còn có chút hứng thú, nhưng dần lại có một chút oàn giận. Kể từ khi đại đội trưởng Phó Quốc Hoa cùng người thân chuyển vào nhà sát vách, chồng cô liền không ngừng dặn dò cô phải chăm sóc người ta, hơn nữa không chỉ là dặn dò, mỗi ngày trở về còn sang quan tâm hỏi han.
Cũng giống như hôm nay, vốn cố không có kế hoạch ra ngoài mua sắm, nhưng chồng cô nói An Nặc vừa chuyển đến, còn chưa quen thuộc nơi này, muốn cô đi cùng. Lúc đầu từ tính cũng có chút không muốn. Cô từ nhỏ cũng được nuông chiều đến lớn, hơn nữa bộ dạng cũng xinh xắn, mặc dù so với An Nặc không hồn nhiên trẻ trung bằng, nhưng mặt mũi cô cũng không đến nỗi tệ. Lập gia đình xong mọi chuyện cũng rất tốt đẹp, hơn nữa chông cô ở trong quân đội chức không nhỏ, từ lúc cô theo quân đều nhận được sự nịnh bợ của người khác, giờ trong nháy mắt cô lại phải đi nịnh bợ người khác, còn không thể tùy tiện ứng phó, điều này thật khó chấp nhận. Từ Tĩnh trong lòng tự nhiên không thể giữ được thăng bằng. Nhưng nghĩ, đã lâu rồi không đi dạo phố, hơn nữa An Nặc vừa tới, cái gì cũng không biết đến lúc đó còn không phải là mình nói đi nơi nào là đến nơi đó sao.
Nhưng cô đã tính toán sai hết, ai biết được lúc đến nơi biểu hiện của An Nặc cùng với cô suy nghĩ lúc đầu hoàn toàn khác nhau. Vốn tưởng rằng An Nặc đến nơi xa lạ, nhất định là rất xấu hổ, ai ngờ.
“Chị Tĩnh, mua vải ở bên nào?”An Nặc nghiêng đầu hỏi
Từ tĩnh chỉ chỉ trước mặt, An Nặc cười hì hì nói: “Vậy chúng ta đi tới đó, có người quen đi cùng quả nhiên dễ dàng hơn nhiều.”
“Chị Tĩnh, chỗ bán kim chỉ ở đâu?”
Từ Tĩnh đưa ngón tay chỉ về phía bên trái. Sau đó lại bị lôi kéo đi.
“Chị Tĩnh, chỗ nào bán côc chén ...”
Từ Tĩnh đưa ngón tay chỉ bên phải.
“Chị Tĩnh. Em muốn mua cây kéo...với mấy thứ trang trí.”
Từ Tĩnh chỉ chỉ phía trước, “Đi thẳng, quẹo phải.”
Nhìn khuôn mặc cười cười đến ngu ngốc của An Nặc, Từ Tĩnh khổ mà không nói được, nhưng lại bị An Nặc lôi chạy tới chạy lui, đem toàn bộ những gì muốn mua hôm nay mua đủ. Nhưng thấy sắc mặt của Từ Tĩnh ngày càng khó coi, An Nặc biết dĩ nhiên tâm tình của cô không tốt. Vốn là ra ngoài đi dạo thôi kết quả bị An Nặc kéo chạy đông chạy tây, chỉ là cô đã có đối sách, không thể đắc tội với hàng xóm sát vách được.
Thừa dịp xe của các cô còn chưa tới, An nặc lại lôi kéo Từ Tĩnh đi vào tiệm bán quần áo đi dạo một vòng. Nếu lúc đầu An Nặc kéo cô vào tiệm quần áo đầu tiên, Từ Tĩnh đương nhiên rất vui mừng, nhưng giờ cả người mệt mỏi, Từ Tĩnh đảo mắt một vòng, không muốn đi, thích thì cô tự mình đi. Từ Tĩnh cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, dáng dấp lại đẹp, tính khí có khó chịu chút, An Nặc dĩ nhiên là không có tức giận.
Ôn tồn nhìn Từ Tĩnh cười, kép cánh tay của cô lôi vào tiệm giải khát, vậy để em mời chị uống nước giải khát. Cô gọi hai chai coca cola ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi. Lúc này cola chỉ có loại đựng trong chai thủy tinh, uống xong còn phải trả lại vỏ. Mà nói là quán giải khát, cũng chỉ là dựng tấm bạt che nắng, có một thùng đá để làm lạnh nước, sau đó bày mấy cái ghế, cũng không có nhiều loại nước giải khát để lựa chọn. Nhưng như vậy ở cái niên đại này cũng đã coi như là một sự hưởng thụ rồi. Uống cola, Từ Tĩnh hừ hừ, sắc mặt dễ nhìn hơn một chút. An Nặc cũng thấy được, tiểu cô nương ở cái niên đại này thật đúng là dễ dụ.
Ngồi một hồi, nước cũng đã uống xong, nhưng người đón các cô vẫn chưa có đến, nhìn Từ Tĩnh ngồi có chút không yên, ánh mắt không ngừng hướng tới tiệm bán quần áo đối diện, An Nặc tự nhiên biết tâm tư của cô. Vì vậy mở miệng cho cô một cái bậc thang để leo xuống: “Chị Tĩnh, mình còn chưa đi vào tiệm quần áo xem đâu, hay chị đi theo em một chút, em muốn mua mấy bộ quần áo.” Từ Tĩnh nghe cô nói như vậy, sắc mặt tươi tỉnh hắn, ừ một tiếng, hai người liền hướng tiệm quần áo đi tới.
Chủ tiệm quần áo là một người đàn ông, ngồi ở trên cái ghế nhỏ trong tiệm, thấy hai người tiến vào. Vội vàng tươi cười đứng lên chào đón, An Nặc ngó ngó, quần áo ở đây không phải đặc biệt mốt. Nhưng cũng coi như l à theo kịp tráo lưu. Từ Tĩnh ngược lại bày ra là người khách quen hỏi: “Ông chủ Trương, có hàng gì mới không?”
Ông chủ Trương gật đầu một cái, vội từ bên trái lấy ra một cái quần, An Nặc nhìn một cái liền nhận ra phía trên đang treo nhiều mẫu quần đó với nhiều màu sắc khác nhau. Từ Tĩnh vừa nhìn thấy những quần này mắt cũng sáng lên: “Đây là mẫu quần mới nhất phải không, thời gian trước tôi còn thấy nó ở trên báo, ở đây đã có rồi sao.”
Ông chủ Trương thấy cô biết, vậy thì càng tốt, vội vàng nói tiếp: “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay hàng mới về đến đây, các cô gặp may đấy.”
Từ Tĩnh sờ tới sờ luo, yêu thích không buông tay: “Bao nhiêu tiền một cái vậy?”
Ông chủ Trương đưa ra hai cái tay nói giá cả.
Từ Tĩnh vừa nhìn, động tác liền dừng lại: “Bảy đồng, quá đắt rồi.” Cô không thể tin trợn to hai mắt. An Nặc trong lòng nghĩ thầm, đúng là quá đắt, tiền lương cô làm bác sĩ cũng chỉ được 30 đồng một tháng, cái quần này bằng ¼ tiền lương một tháng của cô. Nếu An Nặc không kinh doanh thêm ở ngoài, khẳng định cũng không bỏ tiền ra mua được, huống chi là Từ Tĩnh chỉ là một bà nội trợ thuần túy.
Nhìn Từ Tĩnh bĩu môi đi ra ngoài, An Nặc giữ cô lại, quay đầy nói với ông chủ: “Có thể giảm thêm cho chúng tôi một chút hay không?” Chủ quán là đàn ông, thấy hai cô gái trẻ xinh đẹp giọng nói cũng không cứng nổi, huông chi An Nặc còn không phải xinh đẹp bình thường. Do dự một chút: “Vậy thì sáu đồng rưỡi đi, tôi giảm cho các cô 5 xu. Mẫu quần này bây giờ còn rất hiếm trên thị trường, giảm như vậy là nhiều rồi.”
An Nặc biết giá quần này không mắc, bời vì chất vải không có gì đặc biệt, ông chủ quán dám đòi giá tiền này, chẳng qua cũng là thừa dịp những nhà khác không có nguồn cung cấp, thừa dịp cháy nhà hôi của thôi. Nhưng cô cũng lười vạch trần, trực tiếp mở miệng: “Năm đồng một cái, tôi lấy ba cái.” Giá tiền này An Nặc cũng đã suy nghĩ rồi, đảm bảo ông chủ vẫn sẽ chấp nhận được: “Ông đồng ý tôi liền mua ba cái, không bán thì tôi đi vậy.” Nói xong liền kéo tay Từ Tĩnh giả bộ đi. Ông chủ Trương vừa nhìn, vội vàng cắn răng: “Chớ đi, chớ đi, tôi bán, tôi bán cho hai cô.”
An Nặc hài lòng xoay người lại chọn màu sắc, nhìn trên mặt Từ Tĩnh hâm mộ cũng ghen tỵ, cười nói: “Chị cũng chọn một cái đi, em tặng chị.”
“À?” Từ Tĩnh mặc kinh ngạc sau đó vể mặt lập tức vui mừng.
“Cái này thế nào?” An Nặc cầm một cái màu xanh dương ở trên người cô khoa tay múa chân.
“Em tặng chị thật sao?” Từ Tĩnh không thể tin, phải biết hai người còn chưa thân thiết đến mức đó.
Thật ra thì An Nặc không thiếu tiền, hôm nay tặng Từ Tĩnh quần, sẽ khiến cho hai người thêm thân thiết hơn, sau này có chuyện gì cũng có thể đến tìm cô, chuyện này nhất định có lời: “Yên tâm, em nói tặng chị là mua tặng, chính là dùng tiền của em, chị mau chọn đi.”
Nghe An Nặc nói xong Từ Tĩnh cũng yên tâm hơn, cũng bắt đầu chọn màu mình thích. Một bên còn không quên hỏi: “Em lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Tiền lương của em.” An Nặc tiếp tục chọn quần.
“Em đã đi làm sao? Vậy em theo quân rồi công việc phải làm thế nào?” Từ Tĩnh tò mò hỏi.
“Em làm bác sĩ, nhưng rất mệt mỏi, không làm nữa, chồng em nuôi là được rồi.” An Nặc cười hì hì nhất thời không nhìn ra là cô nói thật hay nói giả.
Lựa quần xong An Nặc trả tiền, hai người vui vẻ khoắt tay ra cửa. Từ Tĩnh cũng không hỏi nhiều nữa.
An Nặc mua mọt cái màu xanh dương và một cái đen trắng xen kẽ, còn Từ Tĩnh chọn một cái màu đỏ. Theo ý tưởng của Từ Tĩnh, hiện tại lưu hành màu đỏ cùng màu vàng, nhưng An Nặc vẫn luôn mặc màu trắng thuần khiết, nìn không kiêu căng nhưng cũng rất đẹp mắt. Cô vốn cũng muốn học theo, nhưng lại có cảm giác mình không thích hợp, mặc có thể không được như An Nặc, suy nghĩ lại vẫn nên chọn màu đỏ thì hơn.
Vừa ra cửa, ngồi ở chô quán nướs, hai người liền nghe tiếng xe ô tô truyền tới từ phía sau, lúc này người bình thường sẽ không mua nổi xe hơi, trừ khi là xe quân dụng của quân đội, vừa nghiêng đầu, quả nhiên là bọn họ đã trở lại, một người xuống giúp An Nặc xách túi lớn túi nhỏ lên xe, An Nặc nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn, mua thêm hai chai coca để hai binh lính uống xong, nhìn hai người đi làm nhiệm vụ về còn phải đón bọn họ cũng rất mệt mỏi.
Hai binh lính sau khi cảm ơn liền uống một hơi hết sạch, nhìn dáng vẻ vội vã của bọn họ khiến Từ Tĩnh bật cười, cứ như vậy, đoàn người ngồi xe trở lại quân doanh.
Chương 51
An Nặc về đến nhà Phó Quốc Hoa vẫn còn đang huấn luyện, vẫn chưa đến lúc nấu cơm, suy nghĩ một chúy cô lấy cái quần màu xanh dương mới mua thay, sau đó lấy một cái áo phông rộng trong tủ quần áo Phó Quốc Hoa ra mặc, chuẩn bị bắt đầu làm việc tay chân.
Cô mua cái quần này không phải vì có đang mốt, dù sao cô cũng được tính là người từng trải, cía gì cũng đã mặc qua, chỉ là loại quần này co dãn rất tốt, mặc nó có thể cử động dễ dàng, hiện tại chất vải co giãn còn chưa lưu hành lắm, cô cũng chưa có cái nào, nên khi gặp cô liền mua hai cái về.
Tóc được buộc gọn phía au, áo rộng thùng thình, tay áo được vén lê một nửa, mặc một chiếc quần màu xanh dương, nhìn qua giống phong cách Hàn Quốc, đáng tiếc cô cũng không phải đang chụp áp phích. An nặc đem đống đồ hôm nay mua bỏ ra, bắt đầu dọn dẹp.
An Nặc mua một xấp vải, đầu tiên cắt ra làm rem cửa, cô cố ý chọn loại vải dày để có thể che ánh nắng. Còn thừa cô làm một tấm ga chải dường, hai cái khăn tắm, chỗ vải còn thừa còn có thể làm hai cái gối ôm, bên trong có thể nhồi vải vụn vào. Không tệ, cuộc sống chính là cần phải cảm thấy thoải mái.
Phó Quốc Hoa lúc trở về An Nặc đang nấu cơm, từ cửa có thể nhìn thẳng vào phòng bếp mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của An Nặc, nhưng cũng đủ để cho hắn cảm nhận được hàm nghĩa hai chữ ‘gia đình’
Bóng lưng yểu điệu kia đang mặc áo của hắn, theo động tác cử động vẫn có thể lộ ra đường cong động lòng người, tóc đen được buộc gọn phía sau lộ ra cái cổ thon dài, Phó Quốc Hoa không tự chủ đi lên phía trước, không để ý cả người toàn mồ hôi từ sau lưng ôm cii vào trong ngực.
“Lão bà.”
An Nặc đang chăm chú nấu ăn, đột nhiên bị người phía sau ôm lấy khiến cô sợ hết hồn, nhưng rất nhanh cô nhận ra thân phận của người sau lưng, vì vậy không cần quay đầu lại, cô lại tiếp tục làm việc của mình.
Phó Quốc Hoa nhìn bàn tay trắng noãn của vợ mình cầm cái xẻng ở trong nồi không ngừng đảo khuấy, hắn muốn yêu thương cô, nhưng lại không có cách nào thực hiện, địa điểm cũng không đúng, suy nghĩ một chút, hắn hướng về phía cổ trắng noãn của cô hạ miệng xuống cắn một cái, lưu lại một dấu răng, sau đó làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì nghiêm chỉnh đi ra ngoài.
An Nặc quay đầu nhìn bóng lưng người mặc quân trang màu xanh, trong lòng nói: đúng là giỏi giả bô.
Lúc ăn cơm tối, trên bày bày bốn mặn một canh, theo thứ tự là rau cải xào nấm hương, ớt xanh bầm, lạt tiêu xào gan lơn cùng đường thố bài cốt(biết nó là cái gì chết liền), ở giữa đặt một chén canh xương to. Đều là những món ăn đơn giản, nhưng lại dựa theo măn chay phối hợp, đầy đủ dinh dưỡng. Đây cũng coi như là một bệnh nghề nghiệp của cô, đã từng ở trong làng giải trí thời gian dài, luôn phải để ý đến thức ăn, sao có thể tăng cường sức đề kháng còn có thể giữ được dáng người.
Mà nghề nghiệp của Phó Quốc Hoa hiện tại, chế độ ăn này cũng không thể nghi ngờ là không còn gì tốt hơn, bình thường ở phòng ăn tập thể khẳng định anh không được ăn những thứ này, trước kia không có người bên cạnh anh thì hết cách rồi, không thể chăm sóc anh, hiện tại được ở bên cạnh anh, cô nhất định phải chú ý chăm sóc anh.
Trên bàn có phủ một tấm vải, loại vải này cô vất vả lắm mới kiếm được, rất dày và trơn. Dây cũng không phải tật xấu của An nặc, mà là bây giờ bàn đều làm bằng gỗ, để cơm lên nhất định sẽ nhiễm khói dàu, mà bàn làm bằng gỗ không thể so với bàn thủy tinh lau nhẹ một cái cũng có thể sạch sẽ, không để lại dấu vết ảnh hưởng đến mỹ quan, nếu trên bàn không lót một lớp khăn, nhất định sẽ khiến mặt bàn lưu lại những vết bẩn khó lau. Chuyện nay An Nặc khi nhỏ ở trong cô nhin viện cũng đã thấy.
Cho nên An Nặc trực tiếp dùng khăn trải bàn để ngăn chặn tình huống như thế có thể xảy ra, bởi vì khắn trải bàn dùng được lâu, khi bẩn có thể đổi sang cái khăn khác là được, nếu không dùng thì đến lúc bị bẩn chỉ có thể đổi sang cái bàn khác mà thôi.
Phó Quốc Hoa mặc dù không biết những thứ đò này, nhưng hắn cũng không có ý kiến, bởi vì An Nặc là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, muốn giày vò thế nào, muốn chỉnh sửa như thế nào, chỉ cần cô thích là được.
An Nặc ăn rất ít, thời gian còn lại chỉ chăm gắp đồ ăn cho Phó Quốc Hoa, ánh mắt nhìn Phó Quốc Hoa như muốn nói: mau khen em đi, mau khen em đi. Đáng tiếc dù An Nặc hiểu hiện ra mặt, nhưng vẫn không thể khiến người đàn ông trước mắt mở miệng nịnh nọt. An Nặc gắp cho anh miếng rau, anh liền ăn, gắp miếng gan heo cho anh anh cũng phối hợp ăn nó, sau đó là một miếng sường, cứ như vật phối hợp gắp cho anh, mà Phó Quốc Hoa cũng vui vẻ hưởng thụ sự ân cần phụ cục của An Nặc.
Nhưng gắp hồi lâu, món ăn cũng vơi đi một nửa, cũng không thấy Phó Quốc Hoa há mồm khích lệ món ăn cô làm. Vì vậy An Nặc cũng không ôm hy vọng, chồng cô là người thế nào cô hiểu rõ, để cho anh chủ động nói lời tốt, quả nhiên rất khó. Vì vậy trực tiếp bỏ cuộc tiếp tục gắp thức ăn cho anh.
Phó Quốc Hoa chăm chú ăn mà không rõ chân tưởng, thấy sắc mặt An Nặc hình như không vui, hắn nhíu mày một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn rau cải của mình.
Cho đến khi cơm nước xong, để đũa chén xuống, Phó Quốc Hoa dời trận địa sang bên cạnh An Nặc.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian